SUY NIỆM CHÚA NHẬT MÌNH VÀ MÁU THÁNH CHÚA KITÔ_C
(St 14, 18-20; 1 Cr 11, 23-26; Lc 9, 11b-17)
“HÃY LÀM VIỆC NÀY MÀ NHỚ ĐẾN THẦY” – + ĐGM. Phêrô Nguyễn Văn Khảm
HÃY LÀM VIỆC NÀY – + ĐTGM. Giuse Vũ Văn Thiên
CHÚA GIÊSU HIỆN DIỆN THỰC SỰ TRONG MÌNH MÁU THÁNH – Lm. Antôn Nguyễn Văn Độ
BÍ TÍCH THÁNH THỂ BAN SỰ SỐNG THẦN LINH – Phêrô Phạm Văn Trung
HÃY LO CHO PHẦN HỒN NỮA! – Lm. Đaminh Phạm Tĩnh, SDD
THẾ LÀ ĐỦ CHO CHÚNG TA RỒI, AMEN! – Lm. Yuse Mai Văn Thịnh, DCCT
MÌNH BỊ NỘP, MÁU ĐỔ RA... MỘT LỄ HỘI? – Lm. Phêrô Phan Văn Lợi
“HÃY LÀM VIỆC NÀY MÀ NHỚ ĐẾN THẦY”
Thưa anh chị em,
Mỗi khi tham dự Thánh Lễ, chúng ta nghe câu Kinh Thánh vang lên trong lời truyền phép: “Hãy làm việc này mà nhớ đến Thầy” (1 Cr 11:24-25). Đây là lời Chúa Giêsu nói với các môn đệ trong Bữa Tiệc Ly, được Thánh Phaolô kể lại trong bài đọc thứ hai hôm nay. Nhưng “việc này” là gì? Làm sao để “nhớ đến Thầy” một cách trọn vẹn?
“Việc này” không chỉ là nghi thức
Chắc hẳn anh chị em nghĩ rằng “việc này” là cử chỉ Chúa Giêsu cầm bánh, bẻ ra, trao cho các môn đệ, và chúng ta bắt chước trong Thánh lễ. Đúng, nhưng chưa đủ. Thánh Phaolô kể: “Trong đêm bị nộp, Chúa Giêsu cầm lấy bánh, tạ ơn, bẻ ra và nói: ‘Đây là Mình Thầy…’” (1 Cr 11:23-24). “Trong đêm bị nộp” – cụm từ này nhắc chúng ta rằng cử chỉ bẻ bánh không tách rời khỏi cuộc Thương Khó và Tử Nạn của Chúa.
Cử chỉ bẻ bánh diễn tả sự hiến dâng mạng sống của Chúa Giêsu trên thập giá, đền tội cho nhân loại và trở nên lương thực thiêng liêng nuôi dưỡng chúng ta. Vì thế, “hãy làm việc này mà nhớ đến Thầy” không chỉ là lặp lại nghi thức bên ngoài, mà là sống lại hy lễ của Chúa, ghi khắc tình yêu vô biên của Người trong tâm hồn và đời sống.
Hội Thánh trung thành với lệnh truyền
Ngay từ những ngày đầu, Hội Thánh đã trung thành tuân giữ lệnh truyền này. Sách Công Vụ Tông Đồ chép rằng các tín hữu “chuyên cần nghe giảng dạy, hiệp thông, tham dự lễ bẻ bánh và cầu nguyện không ngừng” (Cv 2:42). “Lễ bẻ bánh” chính là Thánh lễ mà chúng ta cử hành hôm nay.
Sang thế kỷ II, Thánh Justinô mô tả chi tiết: vào ngày Chúa Nhật – “ngày mặt trời” – các tín hữu tụ họp, đọc Kinh Thánh, dâng bánh và rượu, vị chủ sự đọc lời tạ ơn, rồi phó tế phân phát Thánh Thể cho những người hiện diện và cả những người vắng mặt. Hai phần chính – Phụng vụ Lời Chúa và Phụng vụ Thánh Thể – vẫn là cấu trúc Thánh lễ mà chúng ta quen thuộc.
Đây là lý do Giáo hội buộc người Công giáo tham dự Thánh lễ Chúa Nhật. Đó không phải là luật lệ khô khan, mà là lời mời gọi sống lại lệnh truyền của Chúa: “Hãy làm việc này mà nhớ đến Thầy.”
Thực trạng đáng lo ngại
Tuy nhiên, anh chị em thân mến, có hai thực trạng đáng suy nghĩ:
-
Không còn “làm việc này”: Ở nhiều nơi, đặc biệt tại các nước phương Tây từng là cái nôi của Kitô giáo, số người tham dự Thánh Lễ Chúa Nhật giảm đáng kể, chỉ còn 7-10%, chủ yếu là người lớn tuổi. Khi không còn “làm việc này,” ký ức về Chúa Giêsu dần phai nhạt. Nước Pháp, từng gửi hàng ngàn nhà truyền giáo đến Việt Nam – kể cả vị linh mục xây nhà thờ này – giờ đây được gọi là “xứ truyền giáo,” cần được loan báo Tin Mừng trở lại. Nếu chúng ta không tham dự Thánh Lễ, làm sao Chúa Giêsu còn được nhớ đến?
-
Làm mà không nhớ đến Chúa: Một số người vẫn đi lễ, rước lễ, nhưng chỉ như một nghi thức hay bổn phận. Sau Thánh Lễ, họ vẫn sống ích kỷ, gian dối, kiêu ngạo, như thể Thánh Thể không chạm đến đời sống. Có người tham dự “lễ vọng” – đứng xa tít ngoài nhà thờ, hết lễ thì về. Ở thành phố, có cả “lễ ôm” – vừa dự lễ vừa ôm nhau trên xe máy, chỉ để “cho xong.” Khi Thánh lễ chỉ là nghi thức, Chúa Giêsu đâu được nhớ đến?
Lời mời gọi sống mầu nhiệm Thánh Thể
Hôm nay, trong Lễ Mình Máu Thánh Chúa Kitô, chúng ta được nhắc nhở những điều căn bản:
-
Tham dự Thánh Lễ Chúa Nhật cách trung thành: Tôi biết anh chị em ở đây rất sốt sắng, nhưng cần nhắc nhở chung: hãy ưu tiên Thánh lễ trong đời sống đức tin. Một vị giám mục Việt Nam từng nói vui mà thấm thía: mỗi ngày ta dành 6 phút xỉa răng, một tuần mất 42 phút, nhưng lại bảo không có thời gian cho 45 phút Thánh lễ. Khi gặp khó khăn, ta kêu Chúa bỏ rơi, nhưng liệu ta có dành cho Chúa ưu tiên hơn việc xỉa răng?
-
Tham dự cách tích cực: Đừng chỉ có mặt trong nhà thờ, mà hãy hòa mình vào cộng đoàn – đọc kinh, hát thánh ca, lắng nghe Lời Chúa với cả tâm hồn. Thánh Lễ không phải là nghĩa vụ, mà là cơ hội gặp gỡ Chúa Giêsu.
-
Sống ý nghĩa Thánh Thể: Chúa Giêsu hiến dâng mạng sống để chúng ta được sống. Khi rước Thánh Thể, chúng ta được mời gọi sống cho người khác, như Chúa dạy trong Tin Mừng: “Chính các con hãy cho họ ăn” (Mc 6:37). Trong gia đình, xã hội, hãy quan tâm, chia sẻ, và yêu thương, để Thánh Thể trở thành nguồn mạch biến đổi đời sống.
Kết luận
Thưa anh chị em, Thánh Lễ là mầu nhiệm Thánh Thể, nơi chúng ta sống lại hy lễ của Chúa Giêsu và được mời gọi trở nên giống Người. Xin Chúa giúp chúng ta không chỉ “làm việc này” mà còn “nhớ đến Thầy” cách trọn vẹn – qua việc tham dự Thánh lễ sốt sắng và sống tình yêu của Người trong đời thường.
Khi đời sống đức tin của chúng ta thấm đẫm mầu nhiệm Thánh Thể, chính đời sống ấy sẽ trở thành lời loan báo Tin Mừng, mang Chúa Giêsu đến với mọi người. Amen. mục lục
+ ĐGM. Phêrô Nguyễn Văn Khảm
Khung cảnh của bữa Tiệc ly được trình bày hết sức cảm động. Trên bàn tiệc, có rượu, có thịt, có bánh theo truyền thống Do Thái mỗi khi cử hành lễ Vượt qua. Nhưng chắc hẳn Thầy cũng như trò, chẳng còn hứng thú để thưởng thức. Chúa Giê-su mang tâm trạng xao xuyến vì Người biết “sắp đến giờ bỏ trần gian mà về cùng Cha” (Ga 13,1). Các môn đệ thì hết sức hoang mang sợ hãi, vì bầu khí chống đối căng thẳng đến từ các thượng tế và biệt phái. Hơn nữa, họ đã nghe chính miệng Thầy khẳng định: “Này bàn tay kẻ nộp Thầy đang cùng đặt trên bàn với Thầy” (Lc 22,21); “Thật, Thầy bảo thật anh em: có một người trong anh em sẽ nộp Thầy” (Ga 13,21). Chính trong khung cảnh này, Chúa Giê-su muốn thể hiện tình yêu của Người ở mức cao cả nhất như Người đã dạy: “Không có tình thương nào cao cả hơn tình thương của người đã hy sinh tính mạng vì bạn hữu của mình” (Ga 15,13). Nếu tấm bánh trên bàn tiệc Vượt qua vốn chỉ là tưởng niệm biến cố Thiên Chúa giải phóng dân Do Thái khỏi ách nô lệ Ai Cập, thì nay tấm bánh này lại để tưởng niệm việc Chúa Giê-su chịu chết và sống lại. Người là Con chiên Vượt qua mới, thay thế chiên Vượt qua cũ của nghi lễ Đền thờ. Con Chiên ấy đã chịu sát tế trên cây thập giá để xóa bỏ tội lỗi trần gian.
Từ rất sớm trong lịch sử phụng vụ của Giáo hội, phần trung tâm của cử hành Thánh Thể, tức là phần “truyền phép” theo cách gọi bình dân, đã được gọi là “nghi thức tưởng niệm – Anamnèse”. Nghi thức này được thực hiện theo lệnh truyền của Đức Giê-su: “Hãy làm việc này mà nhớ đến Thầy” (Lc 22,19). Ý nghĩa của lệnh truyền này rất phong phú và sâu sắc.
Trước hết, “hãy làm việc này để nhớ đến Thầy” là cử hành nghi lễ bẻ bánh, để nhắc lại cử chỉ hy sinh của Thầy. Giáo lý công giáo dạy; qua việc hiến thân mình trở nên Bánh và máu trở thành Rượu, Chúa Giê-su đã thiết lập Bí tích Thánh Thể. Chúa muốn cho nghi lễ này được cử hành qua mọi thế hệ, để tưởng niệm cuộc hy sinh của Người, đồng thời kín múc nơi Bí tích này sức sống thần thiêng, đến nỗi người lãnh nhận được trở nên giống như Chúa và được thần linh hóa. “Ai ăn thịt và uống máu tôi, thì ở lại trong tôi và tôi ở lại trong người ấy” (Ga 6,56). Mỗi khi “làm việc này” tức là cử hành bữa tiệc của Chúa, phép lạ kỳ diệu lại xảy đến. Bánh trở nên Mình và rượu trở nên Máu Chúa Giê-su, để nuôi dưỡng đời sống thiêng liêng của con người và liên kết mọi người trong tình hiệp thông.
Bí tích Thánh Thể là lời tạ ơn cao cả và linh thiêng nhất đối với Ki-tô hữu. Bởi đó mà thánh lễ hay Bí tích Thánh thể còn được gọi là “Hy tế tạ ơn – Eucharist”. Các tác giả Phúc âm thường diễn tả việc Chúa Giê-su dâng lời tạ ơn đi liền với các sự kiện liên quan tới bánh. Trước khi làm cho bánh hóa ra nhiều, “Chúa cầm lấy năm cái bánh và hai con cá, ngước mắt lên trời, dâng lời chúc tụng, bẻ ra và trao cho các môn đệ…” (Lc 9,16). Cử chỉ tạ ơn này cũng được nhắc đến trong Mt 14,19; Mc 6,41;Ga 6,11. Thế rồi, trong cuộc gặp gỡ với hai môn đệ trên đường Em-mau, Người cũng làm một cử chỉ ấy (x. Lc 24,30). Qua biến cố thập giá, Chúa Giê-su dâng lời tạ ơn Thiên Chúa Cha, và xin ơn tha tội cho loài người. Loài người chúng ta còn nhiều khiếm khuyết và hữu hạn, không đáng dâng lời ca tụng tạ ơn Chúa. Nói cách khác, những lời tạ ơn thuần túy của con người không có giá trị gì trước mặt Chúa. Chúng ta mượn hy tế của Đức Giê-su, nhân danh Người để dâng lên Chúa Cha tâm tình thờ lạy, tạ ơn, và cầu xin ơn tha tội cũng như xin phúc lành. Như thế, mỗi khi cử hành Bí tích Thánh Thể, là chúng ta hiệp lời với Chúa Giê-su, kết hợp với hy tế của Người trên thập giá để tôn thờ Thiên Chúa là Đấng Tối cao.
“Hãy làm việc này để nhớ đến Thầy” còn là nghĩa cử bác ái mà các Ki-tô hữu dành cho nhau trong đời sống hằng ngày. Nếu Chúa Giê-su quảng đại với chúng ta như thế, thì chúng ta cũng phải sống quảng đại với nhau. Ngay từ thời sơ khai, các cộng đoàn tín hữu đã ý thức được điều này. Họ “chuyên cần nghe các tông đồ giảng dạy, luôn luôn hiệp thông với nhau, siêng năng tham dự lễ bẻ bánh, và cầu nguyện không ngừng” (Cv 2,42). Trước tình trạng lộn xộn và lạm dụng khi hội họp cử hành Bữa tiệc của Chúa, thánh Phao-lô lưu ý các tín hữu Cô-rin-tô: “Khi họp nhau để dùng bữa, anh em hãy đợi nhau. Ai đói thì ăn ở nhà, kẻo anh em đến họp mà hóa ra để bị kết án” (1 Cr 11,33).
Khi có sự sẻ chia bác ái, ít sẽ trở nên nhiều, khó sẽ trở nên dễ và phép lạ sẽ xảy đến. Trong Bài Tin Mừng thánh Lu-ca, từ một chút rất ít là năm cái bánh và hai con cá do các tông đồ mang theo, Chúa Giê-su đã nhân lên nhiều đến nỗi năm ngàn người ăn no mà vẫn còn dư. Bí tích Thánh Thể là lời mời gọi sẻ chia, giúp đỡ và quan tâm đến những người đang sống xung quanh mình. Bởi lẽ, một cách nào đó, những người nghèo cũng là những “thánh thể” đang ở bên cạnh chúng ta, vì họ cũng mang trong mình hình ảnh của Thiên Chúa, và Đức Giê-su đã tự đồng hóa với những người này.
Chúng ta hãy đến tôn thờ Thánh Thể. Nơi Bí tích này, Thiên Chúa hiện diện với loài người, thiên đàng ở giữa nơi trần thế. Nhờ lĩnh nhận Mình và Máu Thánh Chúa Giê-su, con người được ăn bánh các thiên thần và được thần linh hoá, nên giống Đức Giê-su, Đấng Cứu độ chúng ta. mục lục
+ ĐTGM. Giu-se Vũ Văn Thiên
CHÚA GIÊSU HIỆN DIỆN THỰC SỰ TRONG MÌNH MÁU THÁNH
Tiếp liền sau các đại lễ Chúa lên Trời và Chúa Thánh Thần Hiện Xuống, thứ Năm sau lễ Chúa Ba Ngôi, tức 60 ngày sau lễ Phục sinh, Giáo hội cử hành lễ của Chúa, kính Mình Máu Thánh Chúa, mời gọi chúng ta tôn kính sự hiện diện của Chúa Giê-su trong Bí tích Thánh Thể, nơi Mình và Máu Người dưới hình bánh và rượu. Liền sau lễ là kiệu trọng thể Mình Thánh Chúa ra khỏi nhà thờ, đi trên đường trải thảm, có các em rắc hoa, vừa đi vừa hát: “Chúa nuôi dân bằng lúa mì tinh hảo, mật ong rừng, Người cho hưởng thỏa thuê” (Ca nhập lễ – lời của thánh Tô-ma A-qui-nô). Để loan truyền cho mọi người biết rằng: Chúa Giê-su hiện diện thực sự trong Bí tích Thánh Thể và Hy tế của Người là ơn cứu độ cho toàn thế giới.
Bánh rượu Men-ki-xê-đê dâng tiến
Nói đến Mình Thánh Chúa Giê-su là nói đến bánh dưới dạng “lương thực”. Từ “bánh thánh” có nghĩa là “hy sinh”: từ này được dùng để chỉ các lễ hy sinh Cựu Ước như: lễ vật của A-ben tôi trung của Chúa, hy lễ của Áp-ra-ham, và lễ vật tinh tuyền của Men-ki-xê-đê, thượng tế của Chúa.
Bài đọc I trích sáng Sáng Thế (14,18-20) đề cập đến bánh và rượu, lễ vật hy sinh và những hoa quả đầu mùa mà Men-ki-xê-đê vua thành Sa-lem mang đến dâng lên Chúa để xin Chúa chúc phúc.
Thánh lễ này, chúng ta dâng lên Chúa bánh rượu “là hoa màu ruộng đất và lao công vất vả của con người” để trở nên Mình và Máu Chúa Ki-tô. Và như vậy, Thánh lễ đã bắt nguồn từ xa xưa và kiện toàn mọi lễ dâng từ thời A-ben qua Men-ki-sê-đê cho tới nay. Men-ki-xê-đê là hình ảnh báo trước về Chúa Ki-tô sau này. Bánh và rượu do vị thượng thế Men-ki-xê-đê dâng tiến (Ga 14, 18) báo trước về bánh và rượu do Chúa Giê-su, Thượng Tế Tối Cao, Vua muôn thủa dâng tiến ngày Thứ Năm Tuần Thánh.
Bánh rượu của Chúa Giê-su
Chúa Giê-su đã chọn bánh và rượu làm dấu chỉ hữu hình về sự hiện diện của Người nơi trần gian. Vì Chúa Giê-su “đã trở thành Thượng tế cho đến muôn đời theo phẩm hàm Men-ki-xê-đê” (Dt 6,20).
Tối hôm trước ngày chịu khổ hình, Chúa Giê-su cầm bánh trong tay thánh thiện khả kính, ngước mắt lên trời, dâng lời chúc tụng, bẻ ra và trao cho họ và nói: “Các con hãy lãnh nhận mà ăn, này là Mình Ta”. Đoạn, cầm lấy chén rượu nho, tạ ơn, trao cho họ và họ uống cạn chén ấy. Và nói: “Chén này là Tân Ước trong Máu Ta” (1 Cr 11, 23-26). Chỉ trong mấy câu vắn tắt, Phao-lô đã thuật lại toàn bộ lịch sử tình yêu cứu độ của Thiên Chúa với con người. Không chỉ là quá khứ mà còn được dự đoán trong tương lai.
Dưới hình bánh rượu, Chúa Giê-su đã tự trao ban chính mình cách hoàn toàn, chứ không phải chỉ một phần. Chúa Giê-su hiện diện thực sự ở đó trót cả Mình và Máu Người, để dâng lên Chúa Cha một hiến lễ không đổ máu và trở nên lương thực cho linh hồn tín hữu. Bánh rượu của Chúa Giê-su mang thêm ý nghĩa lịch sử và giao ước cũ. Ðây không chỉ là hoa màu ruộng đất nhưng còn là công lao của con người. Thiên nhiên và con người đều phải trở nên tạo vật mới nhờ mầu nhiệm Chúa Giê-su nơi Bí tích Bánh Rượu mà chúng ta tiếp tục dâng trên bàn thờ để cho thế gian được sống (Ga 6,51).
Ý của cuộc rước kiệu Mình Thánh Chúa
Sau lễ này, Giáo hội kiệu Mình Thánh Chúa cách trang nghiêm ra khỏi nhà thờ, trên các tuyến đường để khẳng định và tuyên xưng Chúa Giê-su ngự thật trong phép Mình Thánh, trọn vẹn cả thần tính và nhân tính.
Thờ lạy và tôn vinh Chúa cách công khai giữa lòng xã hội, như một lời tuyên xưng: “Chúa đang ở giữa chúng ta”.
Rước Chúa trên các nẻo đường và ngõ phố cho thấy, Chúa không chỉ được tôn thờ nơi bàn thờ, Chúa hiện diện thực sự giữa lòng thế giới, mang Chúa vào trong đời ta, với mong ước nhà ta là nhà của Chúa, đường đời ta là đường của Chúa, xin Chúa hiện diện hằng ngày trong đời sống chúng ta! Có Chúa Giê-su là Bánh ban sự sống, Bánh của các thiên thần, Bánh của của kẻ hành hương cùng đi, chúng ta sẽ không cô đơn. Người tín hữu phải là chứng nhân mang Chúa đến mọi môi trường sống như gia đình, trường học, công sở và xã hội.
– Phương Du ám chỉ Chúa là Chúa cả trời đất, muôn phương phải bái thờ.
– Bàn thờ được trang trí hoa nến để đón rước Vua Trời.
– Khi đặt Mình Thánh vào Mặt nhật, dưới dạng mặt trời, ngụ ý rằng Chúa Giê-su là “Mặt Trời“: Ngài là ánh sáng của lòng ta (đó là ý nghĩa của từ “mặt nhật“).
– Bình khói hương thơm nghi ngút vừa đi vừa xông, tượng trưng cho lời nguyện cầu của chúng ta tỏa bay lên trước tòa Chúa.
– Các em bé rắc hoa trên đường nhắc lại cuộc rước Chúa Giê-su vào Thành Thánh, và những lời tụng ca của các em rất làm Chúa hài lòng.
Việc rước kiệu Mình Thánh Chúa, không chỉ dừng lại ở hành vi bên ngoài, mà còn mang ý nghĩa thiêng liêng, mời gọi chúng ta “bánh bẻ ra” cho anh em mình, bằng sống yêu thương, phục vụ, hy sinh và hiệp thông. Người rước Mình Máu Chúa không chỉ mang Chúa trong lòng mà còn được sai đi để trở thành hiện thân sống động của Người giữa lòng thế giới.
Lạy Chúa Giê-su đang ngự trong phép Mình Thánh, con tin, con thờ lạy, con trông cậy. Xin Chúa chúc lành cho chúng con và cho toàn thế giới. Amen. mục lục
Lm. An-tôn Nguyễn Văn Độ
BÍ TÍCH THÁNH THỂ BAN SỰ SỐNG THẦN LINH
Khi đọc lại những dòng Kinh Thánh từ Cựu Ước đến Tân Ước, người ta nhận ra một mạch xuyên suốt chương trình cứu độ của Thiên Chúa: ban cho sự sống muôn đời, mà đỉnh cao là Bí tích Thánh Thể, lương thực thần linh.
1. Menkixêđê: tiên báo mầu nhiệm Thánh Thể
Trong sách Sáng Thế, khi tổ phụ Ápram chiến thắng trở về, ông được đón tiếp bởi một nhân vật lạ lùng: Menkixêđê, vua thành Salem, tư tế của Thiên Chúa Tối Cao, mang bánh và rượu ra
Menkixêđê là một nhân vật đầy huyền nhiệm. Thánh Vịnh 110 loan báo rằng: “Muôn thuở, Con là Thượng Tế theo phẩm trật Menkixêđê” (Tv 110: 4). Tác giả Thánh Phaolô sau này giải thích: “Trước hết, ông tên là Menkixêđê, nghĩa là vua công chính; rồi ông lại là vua Salem, nghĩa là vua bình an. Ông không có cha, không có mẹ, không có gia phả, cuộc đời không có khởi đầu, cũng không có kết thúc. Như thế là ông giống Con Thiên Chúa: mãi mãi ông vẫn là tư tế” (Hípri 7: 2- 3). Bánh và rượu ông dâng, chính là hình bóng của Thánh Thể – Mình và Máu Chúa Kitô.
Thánh Gioan Kim Khẩu viết: “Chúa Giêsu không theo phẩm trật Lêvi, nhưng theo Menkixêđê – tư tế không có khởi đầu hay kết thúc, dâng bánh và rượu, báo trước bàn tiệc Thánh Thể” (Bài giảng về thư Hípri, số 7).
Chính trong Bữa Tiệc Ly chức vị tư tế này được thể hiện trọn vẹn. Thánh Phaolô, trong thư thứ nhất gửi tín hữu Côrintô, đã ghi lại chính xác lời Chúa Giêsu trong Bữa Tiệc Ly: “Đây là Mình Thầy, hiến tế vì anh em… Đây là chén Máu Thầy, Máu đổ ra để lập Giao Ước Mới” (1Cr 11: 24 - 25).
Bánh và rượu ở đây không còn là biểu tượng nữa, mà trở thành thực tại thánh thiêng – Mình và Máu thật của Chùa Kitô, hiến tế cho nhân loại. Qua lời truyền phép của linh mục trong Thánh Lễ, người Kitô hữu không chỉ tưởng niệm biến cố xưa, mà còn thực sự được tham dự vào chính hy tế của Chúa Kitô trên Thập Giá, nay hiện diện một cách không đổ máu.
Thánh Tôma Aquinô xác tín: “Trong Bí tích Thánh Thể, không còn là hình bóng nữa, mà là chính Chúa Kitô – Ngôi Lời Nhập Thể, hiện diện thật sự” (Tổng luận Thần học III, quyển.75).
Đức Phanxicô khẳng định trong Tông thư Desiderio Desideravi ban hành năm 2022: “Ước muốn vô hạn của Chúa Kitô là tái lập sự hiệp thông với chúng ta, vốn đã và vẫn là kế hoạch ban đầu của Ngài, sẽ không được thoả mãn cho đến khi mọi người nam nữ, từ mọi bộ tộc, mọi ngôn ngữ, mọi dân tộc và mọi quốc gia (Kh 5: 9), sẽ được ăn Mình và uống Máu Ngài. Và vì lý do này, cũng một Bữa Tối đó sẽ được làm cho hiện diện trong việc cử hành Bí Tích Thánh Thể cho đến khi Ngài trở lại lần nữa” (số 4).
Đức Giáo Hoàng giải thích lý do: “Chúng ta cần Ngài. Trong Bí tích Thánh Thể và trong tất cả các bí tích, chúng ta được bảo đảm khả năng gặp gỡ Chúa Giêsu và được quyền năng của Mầu nhiệm Vượt qua của Ngài đến với chúng ta…Chúng ta là Nicôđêmô, là người phụ nữ Samaria bên giếng, là người bị quỷ ám ở Caphácnaum, là người bại liệt trong nhà Phêrô, là người đàn bà tội lỗi được ân xá, là người đàn bà bị băng huyết, là con gái của Giaia, là người mù thành Giêricô, là Giakêu, là Ladarô, là tên trộm và là Phêrô, tất cả đều được ân xá. Chúa Giêsu, Đấng không chết nữa, Đấng sống đời đời với các dấu chỉ cuộc Khổ nạn của Ngài tiếp tục tha thứ cho chúng ta, chữa lành chúng ta, cứu chúng ta bằng quyền năng của các bí tích” (số 11).
2. Phép lạ hoá bánh ra nhiều – bánh cho cộng đoàn
Trong một khung cảnh hoang vắng, với hàng ngàn người đang đói khát, Chúa Giêsu nói một điều lạ: “Chính anh em hãy cho họ ăn” (Lc 9,13).
Với chỉ năm chiếc bánh và hai con cá, Chúa Giêsu dâng lời chúc tụng, bẻ ra và trao cho các môn đệ phân phát. Mọi người đều ăn và no nê, lại còn dư mười hai thúng đầy. Trình thuật này mang đậm hình ảnh Thánh Thể: dâng lời chúc tụng, bẻ ra, trao ban. Điều đáng chú ý là phép lạ không xảy ra trực tiếp từ tay Chúa Giêsu cho dân chúng, mà qua các môn đệ. Điều này báo trước vai trò của Hội Thánh trong việc phân phát Thánh Thể cho dân Chúa. Thánh Augustinô viết: “Điều nằm trên bàn thờ là chính Mình Ngài. Và Ngài muốn chính chúng ta trở nên bánh – được bẻ ra và chia sẻ cho người khác” (Bài giảng 272, Các giáo phụ Công đồng Nixêa và sau Nixêa, tập I).
Bí tích Thánh Thể là bánh sự sống, là quà tặng tình yêu cho mọi người. Bí tích Thánh Thể không chỉ dành cho việc thờ phượng, mà là sức sống nuôi dưỡng người tín hữu trên hành trình dương thế. Như dân Israel được nuôi bằng manna trong sa mạc (Xh 16), người Kitô hữu hôm nay được nuôi bằng chính Mình Máu Chúa Kitô. Hội Thánh khẳng định: “Bí tích Thánh Thể là nguồn mạch và chóp đỉnh của toàn thể đời sống Kitô giáo. Những bí tích khác cũng như mọi thừa tác vụ trong Hội Thánh, và các hoạt động tông đồ, đều gắn liền với bí tích Thánh Thể và quy hướng về bí tích đó. Thật vậy, phép Thánh Thể Chí Thánh chứa đựng toàn bộ của cải thiêng liêng của Hội Thánh, đó là chính Chúa Kitô, Chiên Vượt Qua của chúng ta” (GLHTCG, số 1324).
Trong Tông huấn Sacramentum Caritatis, Đức Bênêđictô XVI nhấn mạnh: “Hội Thánh sống nhờ Bí tích Thánh Thể. Vì trong bí tích này hy tế cứu độ của Chúa Kitô thực sự hiện diện, buộc mọi người phải chân nhận có một ảnh hưởng nhân quả của Bí tích Thánh Thể vào chính nguồn gốc của Hội Thánh. Bí tích Thánh Thể chính là Chúa Kitô, Đấng tự hiến ban chính mình cho chúng ta và không ngừng xây dựng chúng ta trở thành thân thể của Ngài. Vì thế, trong liên hệ hỗ tương giữa Bí tích Thánh Thể là bí tích xây dựng Hội Thánh, với chính Hội Thánh là nơi làm nên Bí tích Thánh Thể” (số 14).
3. Các dấu chứng Thánh Thể
Phép lạ Thánh Thể đã xảy ra trong suốt lịch sử Công giáo, liên quan đến những phẩm chất sinh học của máu, thịt hoặc cả máu và thịt của Chúa Kitô trong Bí tích Thánh Thể. Những sự kiện phi thường này đã giúp mọi người thấy được thực tại linh thánh của bàn tay Thiên Chúa đằng sau thế giới vật chất, nhắc nhở những người Công giáo ngày nay rằng sự sống của chúng ta còn có nhiều điều hơn những gì chúng ta chỉ có thể hiểu bằng năm giác quan của mình.
*Linh mục Otty Ossa Aristizábal là tuyên úy của Đền thánh Đức Mẹ Finca Betania, tại Cúa, Venezuela, vào năm 1991. Trong Thánh lễ nửa đêm kính Đức Mẹ Vô nhiễm Nguyên tội, ngày 8 tháng 12 năm 1991, Cha Otty và nhiều tín hữu hành hương đã chứng kiến Mình Thánh Chúa xuất hiện một đốm đỏ, và từ đốm đó dường như có chất lỏng màu đỏ chảy ra, như thể máu đang chảy ra. Cha Otty và những người hành hương đã xác định rằng máu không phải từ vị linh mục. Sau Thánh lễ, Cha Otty đã cất Bánh Thánh an toàn trong Phòng thánh của Đền thờ qua đêm. Ngày hôm sau, Cha Otty vẫn thấy một ít máu tiếp tục chảy và bắt đầu khô. Ngài nhận thấy rằng máu chỉ chảy từ một bên, mà không thấm sang phần còn lại của Mình Thánh. Sau khi Đức Hồng Y Pio Bello Ricardo, Giám mục Los Teques lúc bấy giờ, cho phép xét nghiệm và nghiên cứu, kết quả cho thấy máu thuộc nhóm AB. Mình Thánh hiện đang được lưu giữ tại tu viện các nữ tu Augustinô Thánh Tâm ở Los Teques. Nhiều khách hành hương đến đó để tôn thờ và chầu Thánh Thể (https://veym.net)
* Vào tháng 10 năm 2006, một giáo xứ trong Giáo phận Chilpancingo-Chilapa của Mexico đã tổ chức một buổi tĩnh tâm. Trong thánh lễ, hai linh mục và một nữ tu đang trao Mình Thánh Chúa thì vị nữ tu nhìn linh mục chủ tế với đôi mắt đẫm lệ. Mình Thánh mà vị nữ tu đang cầm bắt đầu chảy ra một chất lỏng màu đỏ.
Để thẩm định tính xác thực của sự kiện này, Đức Giám Mục Alejo Zavala Castro đã yêu cầu Tiến sĩ Ricardo Castañón Gómez, người nghiên cứu phép lạ Thánh Thể ở Buenos Aires, và nhóm của ông tiến hành nghiên cứu khoa học. Năm 2013, nghiên cứu kết luận rằng: “Chất màu đỏ được phân tích tương ứng với máu có chứa hemoglobin và DNA có nguồn gốc từ con người. . . Nhóm máu là AB, tương tự như nhóm máu được tìm thấy trong Bánh thánh Lancianô và trong Tấm vải liệm Turinô” (https://www.magistercenter.com).
*Vào ngày Giáng sinh năm 2013, tại Nhà thờ Saint Hyacinth ở Legnica, Ba Lan, một bánh thánh đã được thánh hiến rơi xuống sàn. Bánh thánh được đặt vào một thùng chứa nước để hòa tan. Thay vì tan ra, Bánh thánh đó tạo thành các vết màu đỏ. Vào tháng 2 năm 2014, bánh thánh đã được nhiều viện nghiên cứu khác nhau kiểm tra, bao gồm cả Khoa Y học Pháp y ở Szczecin, tuyên bố: “Trong hình ảnh mô bệnh học, các mảnh vỡ được tìm thấy chứa các phần bị phân mảnh của cơ vân chéo, rất giống với cơ tim.” Nghiên cứu phát hiện ra rằng mô có những thay đổi vốn chỉ xuất hiện trong tình trạng rất đau đớn.
Bánh Thánh chảy máu đã được Đức Giám mục Zbigniew Kiernikowski của Legnica chấp thuận cho tôn kính vào tháng 4 năm 2016. Ngài cho biết rằng Bánh Thánh chảy máu đó “có dấu hiệu của một phép lạ Thánh Thể” (https://www.magistercenter.com).
Mẹ Têrêsa Calcutta từng nói: “Nếu chúng ta có Chúa ở giữa chúng ta, với Thánh lễ và Rước lễ hằng ngày, tôi không sợ gì cho các chị em hay cho chính mình; Ngài sẽ chăm sóc chúng ta. Nhưng nếu không có Ngài, tôi không thể - tôi bất lực” (Mother Teresa: Come Be My Light, trang 26, 1947, Brian Kolodiejchuk).
Trong mỗi Thánh Lễ, Chúa Giêsu vẫn lặp lại: “Anh em cầm lấy mà ăn, đây là mình Thầy” (Mt 26: 26) và “Tất cả anh em hãy uống chén này, vì đây là máu Thầy” (Mt 26: 27-28). Và chúng ta đáp lại, không chỉ bằng việc rước lễ, mà bằng chính đời sống được “bẻ ra” cho anh em, như chính Chúa đã làm. Đức Giáo Hoàng Phanxicô nói: “Mỗi Thánh Lễ là một cuộc sai đi – sai chúng ta đến với người nghèo, người đau khổ, người bị bỏ rơi” (Evangelii Gaudium, số 179, năm 2013). mục lục
Phêrô Phạm Văn Trung
Hy Sinh Vì Cuộc Sống No Đủ
Bạn thân mến, trong cuộc sống này, biết bao người, trong đó có cả bạn và tôi, đã hy sinh rất nhiều để mang lại một cuộc sống no đủ cho bản thân và con cái, để thoát khỏi cơn ác mộng của sự nghèo khó, thiếu thốn. Người ta sẵn sàng đánh đổi sức khỏe, làm việc ngày đêm, có khi đến hai, ba công việc, bảy ngày một tuần, chỉ ngủ vài tiếng mỗi đêm. Họ chấp nhận làm những công việc nặng nhọc, nguy hại đến phổi, đến hệ hô hấp, miễn sao kiếm được nhiều tiền. Họ hy sinh những giờ phút ấm êm bên gia đình, bỏ qua những bữa cơm tối quây quần, mạnh ai nấy ăn – người về trước ăn trước, người về sau ăn sau – chỉ để tranh thủ làm thêm, kiếm thêm thu nhập.
Bỏ Quên Những Niềm Vui Đơn Sơ
Người ta từ bỏ cả những thú vui giản dị như chơi quần vợt, làm bánh, cắm hoa, đi dạo, đọc sách hay lắng nghe những bản nhạc cổ điển, để ở lại làm thêm giờ hay nhận thêm một công việc bán thời gian. Tất cả những hy sinh ấy, bạn ơi, đều vì một mục tiêu: để phần xác được no đủ, để không rơi vào cảnh đói khát, thiếu thốn. Nhưng còn phần hồn, bạn đã chăm sóc nó ra sao? Chúng ta có đang để phần hồn kiệt quệ, suy dinh dưỡng vì thiếu sự nuôi dưỡng thiêng liêng?
Cân Bằng Phần Xác và Phần Hồn
Chúa Giêsu đã từng cảnh báo: “Lời lãi cả thế gian mà mất linh hồn thì được ích gì?” Ngài tạo dựng con người với cả xác lẫn hồn, và Ngài mong muốn chúng ta chăm lo cho cả hai một cách công bằng. Đừng để xảy ra tình trạng “nhất bên trọng, nhất bên khinh”. Bởi vì, trong ngày sau hết, khi lãnh nhận phần thưởng là sự sống vĩnh cửu trên Thiên Quốc hay chịu hình phạt đời đời, cả xác và hồn đều cùng nhau chịu chung số phận. Không có chuyện xác làm thì xác chịu, hay hồn làm thì hồn chịu. Vì thế, ngay từ hôm nay, chúng ta phải lo liệu cho cả phần xác lẫn phần hồn một cách cân bằng và trọn vẹn.
Nuôi Dưỡng Linh Hồn Mỗi Ngày
Để nuôi dưỡng phần hồn và phần xác được hài hòa, tôi xin đề nghị hai việc nhỏ nhưng thiết thực. Thứ nhất, hãy cho linh hồn của bạn được “ăn uống” mỗi ngày, ít nhất một bữa. Đừng bắt linh hồn phải “kiêng khem”, chỉ được nuôi dưỡng một lần duy nhất vào ngày Chúa Nhật. Hãy tham dự Thánh Lễ thường xuyên hơn, ngay cả trong những ngày thường, vì khi lãnh nhận Bí tích Thánh Thể, chúng ta được ở trong Chúa và Chúa ở trong ta. Chính Ngài đã phán: “Ai ăn Thịt và uống Máu Ta, thì ở lại trong Ta và Ta ở lại trong người ấy.”
Thứ hai, nếu bạn không thể tham dự Thánh Lễ hằng ngày vì nhà thờ quá xa, phương tiện di chuyển khó khăn, hay thời tiết khắc nghiệt, thì hãy dành thời gian để linh hồn được “ăn vặt” thường xuyên hơn. Mỗi ngày, trước khi đi ngủ hoặc bất cứ lúc nào thuận tiện, hãy đọc Kinh Thánh và suy niệm Lời Chúa. Những “bữa ăn nhỏ” như thế sẽ giúp linh hồn bạn bớt “đói”, được nuôi dưỡng và lớn lên trong ân sủng.
Bí Tích Thánh Thể – Nguồn Sống Đời Đời
Bạn thân mến, Bí tích Thánh Thể là nguồn mạch sự sống, vô cùng cao quý và quan trọng. Chúa Giêsu đã khẳng định: “Ta là Bánh Hằng Sống từ trời xuống. Ai ăn Bánh này sẽ được sống muôn đời, và Ta sẽ cho người ấy sống lại vào ngày sau hết.” Không lãnh nhận Mình và Máu Thánh Chúa, chúng ta sẽ không có sự sống đời đời. Vì thế, hãy để Bí tích Thánh Thể trở thành nguồn sức mạnh nuôi dưỡng linh hồn bạn mỗi ngày.
Lời Nguyện Cho Sự Sống Bình An
Chúng ta hãy cầu nguyện cho nhau, xin Chúa ban ơn để mỗi người biết chăm lo cho phần xác, nhưng cũng không quên nuôi dưỡng phần hồn, để cuộc sống này được bình an, hạnh phúc. Và trong ngày sau hết, cả xác lẫn hồn của chúng ta sẽ được phục sinh, được hưởng hạnh phúc đời đời trên Thiên Quốc cùng với Mẹ Maria và các thánh. Amen. mục lục
Lm. Đaminh Phạm Tĩnh, SDD
THẾ LÀ ĐỦ CHO CHÚNG TA RỒI, AMEN!
Thưa anh chị em,
Trình thuật phép lạ ‘Bánh Hóa Nhiều’ được đặt xen kẽ giữa hai lần sai đi rao giảng của Đức Giê-su. Lần thứ nhất Người sai mười hai Tông Đồ và tiếp theo sau bài Tin Mừng hôm nay là việc Đức Giê-su sai 72 môn đệ. Khi sai các Tông Đồ và nhóm 72 môn đệ, Đức Giê-su đã dặn họ nhớ rằng: “Anh em đừng mang gì đi đường, đừng mang gậy, bao bị, lương thực, tiền bạc, cũng đừng có hai áo” và “hãy ở lại nhà ấy, và người ta cho ăn uống thức gì, thì anh em dùng thức đó, ...” Có nghĩa là khi thi hành sứ vụ, trước tiên họ và chúng ta phải nương tựa vào Chúa và sau đó mới dựa vào lòng quảng đại của người nghe.
Trở lại bài Tin Mừng ‘Bánh Hóa Nhiều’ hôm nay. Tuy nội dung và ý chính nói về việc nuôi ăn và lòng quan tâm của Chúa dành cho những kẻ đi theo Người; nhưng đây cũng là cơ hội để Chúa huấn luyện các môn đệ biết về sứ vụ. Các ông không chỉ rao giảng bằng lời mà còn phải được thể hiện bằng việc làm nữa.
Nhưng, làm cách gì để họ có thể nuôi ăn một số đông người như thế khi trời đã chập choạng tối và nơi họ đang tụ họp lại hoang vắng và cách xa thị trấn hay làng mạc. Và trong hoàn cảnh như thế thì việc tìm kiếm lương thực quả thật là khó khăn cho các môn đệ. Lý do của các Tông Đồ đưa ra quả thật rất đáng thuyết phục.
Khi nại vào các lý do như thế, các Tông đồ tuy là những người bạn hữu thân thiết với Đức Giê-su, nhưng các ông vẫn chưa học được bài học quên mình và quan tâm đến người khác. Dân chúng đã tuôn đến với họ để nghe Thầy rao giảng; còn các ông vừa được Chúa sai đi; giờ đây cơ hội đã đến để các ông thực tập những gì các ông vừa được dậy bảo là quan tâm và lo cho đám đông thì các ông lại không nhận ra. Hơn thế nữa, các môn đệ còn bỏ sót một yếu tố thật quan trọng, đó là sự hiện diện của Đức Giê-su, Đấng có thể làm mọi sự, hiện đang ở giữa họ.
Các lý do của nhóm mười hai đưa ra không làm thay đổi ý định của Đức Giê-su. Người biết sẽ phải làm gì. Người có thể trực tiếp yêu cầu đám đông chia thành từng nhóm nhỏ; nhưng Đức Giê-su đã không làm như vậy. Trái lại, Người nhân cơ hội này huấn luyện các ông trở thành các thừa tác viên của Người. Đức Giê-su nói với các môn đệ các con hãy bảo họ ngồi thành từng nhóm khoảng năm mươi người một. Họ đã làm theo ý Người.
Sau đó, Đức Giê-su cầm lấy năm chiếc bánh và hai con cá. Thực phẩm chỉ vọn vẹn có bấy nhiêu thì ai ăn ai nhịn đây. Nhưng đó lại là tất cả những gì các môn đệ có. Người cầm lấy năm cái bánh và hai con cá, ngước mắt lên trời, dâng lời chúc tụng, bẻ ra và trao cho môn đệ để các ông dọn ra cho đám đông. Kết quả là ai ai cũng hài lòng vì được ăn no. Người hài lòng nhất là chính Đức Giê-su.
Giống như dân Is-ra-el khi xưa, trong hoang địa đã được Thiên Chúa nuôi ăn bằng manna và nước uống thế nào thì hôm nay qua việc phân phát bánh, Đức Giê-su cũng nuôi những ai đã bỏ hết mọi sự, vất vả theo chân Người được ăn no nê.
Thưa anh chị em,
Các cử chỉ như đón nhận, dâng lời chúc tụng, bẻ ra và trao ban hôm nay chỉ được ghi lại một lần khác; đó là trong bữa tiệc ly Người đã san sẻ bánh và rượu cho các môn đệ. Bánh và rượu đây là dấu chỉ tượng trưng cho Thịt và Máu của Người như Đức Giê-su đã phán: “Ta là bánh trường sinh và ai đến với Người sẽ không đói bao giờ.
Bánh, của ăn và thực phẩm là những thực vật nhằm nuôi dưỡng và làm cho con người được lớn lên. Con người cần đến nó để duy trì sức khỏe và sự sống. Nhưng ý nghĩa của bữa ăn không nhằm đến việc ăn cho đầy bụng. Đói quá thì cũng chết mà ăn no quá thì bội thực và cũng chết. Việc của chúng ta là biết ăn. Bữa ăn là cơ hội để xây dựng tình nghĩa, thể hiện tình yêu, cùng san sẻ và chia vui những thành công trong đời và qua bữa ăn con người còn đến gần và thông cảm nhau hơn; từ đó cộng đoàn được gầy dựng một cách thật tự nhiên.
Đây là một biểu tượng vô cùng phong phú qua mọi thời đại, đến nỗi Đức Giê-su cũng không bỏ quên nó. Người đã dùng nó như một phương tiện để nói lên lòng quan tâm và lo lắng của Người dành cho chúng ta. Trình thuật ‘Bánh hóa Nhiều’ hôm nay là thế. Biến cố này nói lên tình yêu của Người dành cho những ai đã theo Người. Sự kiện này còn nhắc nhở chúng ta nhớ rằng những gì chúng ta có được để duy trì cuộc sống thể lý của chúng ta đều được ban tặng từ Chúa; và sau cùng Người còn là bánh trường sinh nuôi dưỡng toàn bộ con người chúng ta.
Giống như thức ăn có thể dẫn chúng ta đến gần nhau và nhiều việc được bắt đầu và tiến đến thành tựu qua bữa ăn thế nào thì của ăn mà Chúa ban phát cũng làm cho chúng ta trở nên thành viên của một cộng đoàn thuộc về Người, nhất là giúp chúng ta nhận thức rằng qua đó chúng ta nên những người bạn thân tình với Chúa và với nhau.
Tuy nhiên, họ và chúng ta vẫn còn gặp trở ngại. Chúng ta có thể biết rất nhiều, biết rất rõ những kế hoạch; nhưng lại quên sự hiện diện của Chúa, Đấng trở thành của ăn cho chúng ta; cho nên chúng ta e ngại vì thấy mình đứng trước những nhu cầu quá lớn lao của con người. Nhìn chung quanh vẫn thấy bao người đói khổ.
Hàng giây, hàng phút vẫn còn bao sinh mạng nhất là các trẻ em bị chết đói trên thế giới này. Thế mà, trong tay chúng ta chỉ vỏn vẹn vài tấm bánh nhỏ, chúng ta lúng túng và thấy mình bất lực.
Nếu chúng ta dám trao cho Chúa Giêsu tất cả những gì chúng ta có; trao cho Người những cố gắng thật khiêm tốn của chúng ta thì việc làm cho ‘Bánh Hóa Nhiều’ vẫn có thể xảy ra hôm nay. Chúng ta vẫn có thể làm hài lòng người khác bằng lòng quảng đại và sẵn sàng cho đi tất cả những gì chúng ta có. Thế mà chúng ta lại không dám, cứ khư khư giữ làm của riêng cuối cùng mọi người và cả chúng ta nữa, đều bị chết đói.
Như vậy, hãy nhớ rằng chúng ta còn nhiệm vụ phải chu toàn. Nhiệm vụ đó là được gửi đi đ gặp gỡ những người mà chúng ta chưa biết.
Đến với nhau bằng tấm lòng rộng mở và cùng nhau chia sẻ một nhịp đập, cùng tiến về một mục tiêu. Mục tiêu đó được phát sinh từ những lần chúng ta cùng nhau tham dự tiệc bẻ bánh và trao ban của ăn cho nhau thì chẳng còn ai trong chúng ta bị thiếu thốn và đói khát nữa. Ai ai cũng vui vẻ và người vui vẻ nhất, đương nhiên là Chúa.
Như thế là đủ cho chúng ta rồi, Amen! mục lục
Lm. Yuse Mai Văn Thịnh, DCCT
MÌNH BỊ NỘP, MÁU ĐỔ RA... MỘT LỄ HỘI?
Phụng vụ chính thức gọi Chúa nhật này là “Lễ Mình Máu Chúa Ki-tô”, nhưng danh hiệu bình dân vẫn nằm trong mọi tâm trí: đây là “Lễ Hội Thiên Chúa” (Fête-Dieu)! Một chương trình đẹp là chừng nào! Thứ sáu Tuần thánh, chúng ta đã đặc biệt cử hành “hy tế”, cái chết của Đức Giê-su ; hôm nay, Giáo hội hoàn vũ đề ra cho chúng ta khía cạnh lễ hội của phép Thánh Thể, như thể chúng ta, thường là vậy, có nguy cơ quên rằng Đức Giê-su, áp ngày chịu chết, đã hiến dâng mạng sống trong một tâm tình thái độ tạ ơn. Vậy chúng ta tự hỏi làm sao thánh lễ, cách sâu xa và thực sự, là “lễ hội” của Thiên Chúa?
Này Là Bánh Và Rượu... Hãy Ăn Và Uống
Hôm nay chúng ta đọc một đoạn Tin Mừng đơn giản cách lạ lùng nhưng không kém ý nghĩa sâu xa. Nhiều đám đông từ Ga-li-lê đã theo Đức Giê-su, bám vào lời Người. Họ đã quên thời gian và cả chuyện ăn uống, vì bị quyến rũ bởi vẻ đẹp của sứ điệp thốt ra từ miệng Người: “Quả thật, con người không chỉ sống nhờ cơm bánh...” Đức Giê-su từng loan báo Vương triều Thiên Chúa, Vương triều của một hạnh phúc vô biên cho nhân loại trong Tình yêu. Sau khi đã loan báo hạnh phúc ấy, Người ban một dấu chỉ: cho những ai đang đói được ăn no nê.
Thành ra không phải tình cờ mà Đức Giê-su đã chọn bánh và rượu làm dấu chỉ Giao ước giữa Thiên Chúa với nhân loài... Đấy là một dấu chỉ của no thỏa, của hạnh phúc. Thật thế, trong nền văn minh phồn thịnh (nói chung) hiện thời, xem ra chúng ta đã quên rằng Giao ước đầu tiên giữa Thiên Chúa với nhân loại chính là cuộc sáng tạo: dấu chỉ đầu tiên của việc Thiên Chúa thương mến chúng ta, cử chỉ trước hết của tình yêu Người, đó là ban cho chúng ta sự sống, và đã đặt vào tay chúng ta tất cả những gì cần có để duy trì sự sống ấy mọi ngày.
Ăn bánh, uống rượu của mình. Một người Do-thái đạo đức – tức Đức Giê-su trong mọi ngày đời – đã chẳng bao giờ dùng bữa mà không chúc tụng Thiên Chúa. Sau đây là công thức tuyệt đẹp còn được người cha dân It-ra-en đọc lên trong mỗi gia đình: “Chúc tụng Thiên Chúa chúng con, Vua vũ trụ, Đấng làm ra bánh từ đất, và tạo dựng cây nho có quả!”
Hãy nhớ lại điệp khúc quan trọng ngắt nhịp trình thuật Tạo dựng trong sách Sáng thế: “Hết thảy mọi sinh vật đều được Ta ban lương thực cho” (x. St 1,29-30). Đối với ta, điều đó xem ra quá tự nhiên đến độ ta liều mình quên mất ý nghĩa của sự việc. Chúng ta chỉ có thể “sống” thực vì Thiên Chúa đã dọn trước mắt chúng ta một bàn ăn bao la rộng mở: nếu thiếu khí, nước, ô-zôn, áp suất khí quyển, nếu thiếu mặt trời, thực vật, động vật, chúng ta sẽ nhanh chóng lảo đảo, suy yếu, chết dần vì đói lả. Một phi hành gia người Mỹ, lúc được phóng từ trái đất lên mặt trăng rồi trở về, đã phải thở không khí “giả tạo” trong buồng kín. Khi đầu phi thuyền rơi xuống nổi trên biển, rồi các nhân viên cứu hộ đến mở tung cánh cửa cho ông thoát ra, ông đã hít vào tràn lồng ngực và la lớn: “Lạy Chúa, xin cảm tạ Người, bây giờ con mới thấy không khí Người ban tốt lành biết bao!”
Hãy cầm lấy mà ăn. Vâng, việc tạo dựng là một lễ hội bao la đối với Thiên Chúa. Hàng tỷ hàng tỷ sinh vật, lớn lẫn nhỏ, nuôi nhau từng phút giây. Thiên Chúa chúc lành cho tất cả những gì Người đã tạo dựng. Và “Thiên Chúa thấy thế là tốt đẹp.” (St 1,10.12.18.21.25.31). Khi dạy chúng ta thưa trong lời kinh thường nhật: “Xin Cha cho chúng con hôm nay lương thực hằng ngày...” Đức Giê-su, chỉ qua chữ ấy, muốn nói lên mọi cái cuộc sống chúng ta cần. Cuộc Sáng tạo, lễ hội đối với Thiên Chúa, đúng là “Giao ước đầu tiên” giữa Người với nhân loại.
Này Là Mình Thầy... Này Là Máu Thầy... Hãy Ăn Và Uống!
Vì yêu chúng ta cách vô biên, Thiên Chúa đã quyết định một Lễ hội mới, một Hồng ân mới, ban tặng một Sự sống mới. Bánh và rượu trên bàn ăn nhân loại của chúng ta, dù tuyệt diệu trong việc duy trì sự sống con người thông thường, tiếc thay vẫn không cản được chúng ta khỏi chết. Thiên Chúa đã mơ tưởng một “Giao ước mới” trong đó Người sẽ cho chúng ta chính sự sống của Người, một sự sống đời đời, vĩnh cửu!
Và đó là tất cả cuộc mạo hiểm của Đức Giê-su: Nhập thể! Trong thân xác, trong huyết quản của Đức Giê-su, sự sống thần linh tuôn chảy. Và khi ăn Thân mình cùng uống Máu huyết ấy, một sự biến đổi mầu nhiệm xảy ra. Một hình ảnh tượng trưng dạng hôn phối của thời cổ có thể giúp chúng ta hiểu điều này: tại Rô-ma, khi hai kẻ đính ước thành hôn với nhau, họ sẽ nhẹ nhàng mở tĩnh mạch ra một chút... và với hai bàn tay áp lại cùng nhau, đôi bạn kết ước hòa lẫn máu của mình. Nghi thức cổ này có thể giúp chúng ta nắm bắt rõ hơn ý hướng của Đức Giê-su khi ban cho chúng ta Mình và Máu của Người. Tạo vật, sinh ra do tình yêu của Thiên Chúa, được mời gọi tự do nhận lấy trong huyết quản của mình sự sống sung mãn. Và chính Đức Ki-tô phục sinh, hằng sống sau khi đã chết, tự hiến chính mình để nuôi dưỡng sự sống đời đời trong ta.
Sống đời đời! Điều đó có nghĩa là sống một hạnh phúc trọn vẹn, tràn đầy, vô tận. Lễ hội bao la! Đấng Hằng sống “truyền rót” Sự Sống của mình. Tôi tin kính Thiên Chúa, Đấng tạo dựng mọi loài sinh vật. Tôi tin có Sự sống đời đời. Lễ hội-Thiên Chúa là thế!
Đức Hồng y John Henry Newman (1801-1890, được phong thánh năm 2019) từng là một chức sắc cao cấp và nổi tiếng của Giáo hội Anh giáo, mỗi năm hưởng một khoản trợ cấp của nhà vua (vốn cũng đứng đầu Giáo hội này) gần 100 ngàn bảng Anh. Người đã nghiên cứu Công giáo lâu năm và cuối cùng xin cải đạo. Vài ngày trước khi người trở lại, một bạn thân nói với người: “Anh hãy nghĩ lại việc anh làm! Nếu trở thành người Công giáo, anh sẽ mất 100 ngàn bảng mỗi năm!” Vị hồng y tương lai bất bình lớn tiếng: “Trăm ngàn bảng chẳng là gì so với một lần rước lễ!” mục lục
Viết theo Noël Quesson
Lm. Phêrô Phan Văn Lợi
Với mục đích để Lời Chúa được loan truyền và thông tin Giáo hội được lan tỏa, Legio Mariæ sẵn lòng để các tổ chức và cá nhân sử dụng lại tin bài đã đăng trên báo giấy và báo mạng legiomariævn.com của mình.
Tuy nhiên, vì đức công bằng và sự bác ái, xin quý vị vui lòng ghi đầy đủ nguồn như sau: “Theo Đạo Binh Đức Mẹ, website: legiomariævn.com”.
Ngoài ra, nếu chia sẻ bài lên mạng xã hội (Facebook, Twitter…), đề nghị dùng đường dẫn gốc trên website của Đạo Binh Đức Mẹ.